
Bóng chiều trên ngọn đồi keo – Chương 2
Bóng chiều trên ngọn đồi keo – Chương 1
Mười năm trước tôi đã chọn rời xa quê hương để đi học rồi lại vào Nam lập nghiệp. Trong những năm đầu, cứ mỗi lần trở về tôi lại đau đớn rời đi vì không chấp nhận được việc ba mẹ đang già đi còn mình thì vẫn loay hoay. Ba mẹ sinh tôi khi họ đã tứ tuần, là con một nên tôi từng được hưởng trọn vẹn tình yêu và sự ưu ái của ba mẹ nhưng cũng đồng nghĩa với việc tôi phải gánh vác mọi trọng trách khi trưởng thành. Vậy mà tôi lại hèn nhát chọn cách chạy trốn, giờ đây khi một lần nữa có mọi thứ trong tay tôi lại trở về với một trái tim đầy tội lỗi...
Chương 2
Đám tang của mẹ là lí do tôi trở về. Trước đó tôi đã không gặp bà trong một thời gian dài, không phải từ ngày tôi quyết định vào Nam mà có lẽ từ ngày tôi bắt đầu nhận ra sự già yếu trong từng hơi thở và dáng đi của mẹ. Khoảng thời gian đó bà tìm cách đẩy tôi ra xa như thể bà tự lo liệu được mà không cần đến tôi, còn tôi chỉ trực chờ chạy trốn. Chúng tôi chưa một lần đối diện để nói rõ mà cả hai chỉ ngầm hiểu rằng đã đến lúc chúng tôi không cần đến nhau nữa. Có thể tôi đã ngầm hiểu sai nên giờ đây trái tim tôi đang chịu sự giày vò không thể thoát ra.
Tôi không chắc mình đang bị giày vò bởi điều gì, tôi cảm giác không phải do cái chết của mẹ vì đó là một sự giải thoát, ai rồi cũng vậy thôi. Thế nên tôi không buồn nhiều, nhưng sự giày vò và tội lỗi cứ mỗi đêm lại nhấn chìm tôi thêm một chút. Không hiểu sao khi có mọi thứ trong tay tôi lại càng thấy mình thiếu thốn, phải chăng những vinh hoa ở tuổi trưởng thành sẽ mãi không thể nào bù đắp cho thiếu sót của quá khứ đã qua?
Tôi ngồi trong phòng khách tối om, châm một điếu thuốc rồi để mặc sự yên lặng và nỗi day dứt gặm nhấm trái tim tôi. Căn phòng yên ắng chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tích, không có tiếng thở của ba ở phòng bên cạnh dù đèn đã tắt. Tôi biết ông chỉ nằm trên giường để suy nghĩ, trằn trọc vì một điều gì đó giống như tôi. Tôi muốn vào phòng và nói chuyện gì đó với ông như ngày còn trẻ nhưng tôi biết sau chừng đó thời gian tôi chạy trốn khỏi ngôi nhà này, tôi khó mà trở về đối diện với mọi thứ như thể tôi chưa từng rời đi. Tôi cứ ngồi đó, hút hết điếu này đến điếu khác và cố nghĩ xem tôi đã đánh mất điều gì mà trái tim tôi lại như bị khoét một mảng lớn đến thế? Nhưng tôi không thể cắt nghĩa được lòng mình. Tôi dí điếu thuốc cuối cùng và nhìn đồng hồ đã hai giờ sáng, tôi uể oải bước lên bậc thang về phòng ngủ của mình, lúc này tôi mới nghe thấy tiếng thở đều đều của ba. Tôi bước nhẹ hết sức để tránh làm lay động giấc ngủ mong manh và con tim tan vỡ của người đàn ông tôi thương nhất đời. Người đàn ông vừa mất vợ, còn đứa con trai duy nhất dường như nó đã mất lâu rồi mà không ai ngay cả chính nó biết lối trở về.
Tôi nằm trên chiếc giường từng quen thuộc của mình, chỉ phút chốc tôi đã chìm vào giấc ngủ. Tôi lại mơ về ngọn đồi keo dưới chiều hè rực nắng, mơ về chính mùa hè mà tôi gặp Hoa Sim…
Mùa hè đã chính thức chào sân, cái nóng khiến tôi không thể ngủ trưa được, nhất là với cánh tay trái đang bó bột. Tôi đi khỏi nhà về phía ngọn đồi keo và leo lên ngồi dưới một gốc cây lớn nhất. Dù là giữa trưa nhưng ở đây có nhiều cây và gió thổi trên cao nên tôi dễ thiu thiu vào giấc ngủ.
“Lá Keo! Lá Keo! Sao anh lại ngủ ở đây?”
Mất một lúc tôi mới nhận ra tên gọi Lá Keo là của mình và người phá vỡ giấc ngủ của tôi không ai khác ngoài Hoa Sim. Cô bé vẫn mặc chiếc váy hoa lần trước nhưng tóc thì đã buộc cao lên, tôi nhìn thấy những lọn tóc của cô bé bết dính vào trán và cổ vì mồ hôi.
“Hôm nay em có quả sim không hả?” – Tôi hỏi đùa.
“Em không có nhưng nếu muốn anh có thể đi hái cùng em” – Cô bé hào hứng.
“Hái ở đâu vậy?” – Tôi hỏi vì nghĩ có thể mình sẽ đi hái sim thật.
“Ở đằng kia kìa!” – Cô bé chỉ tay về hướng Tây của ngọn đồi, nơi tôi chưa từng ghé đến.
“Có xa không?” – Tôi hỏi kĩ thêm một chút.
“Không xa đâu, ngày nào em cũng đến chỗ đó mà, đã mấy ngày rồi em không đến, chắc là có nhiều sim lắm!”
Dù gì tôi cũng đang rảnh rang với một mùa hè nhàm chán, và tôi cũng chưa bao giờ khám phá phía Tây của ngọn đồi nên tôi nhanh chóng đứng dậy cùng Hoa Sim.
“Em dẫn đường nhé, Hoa Sim”
“Vâng” – Cô bé đáp ngắn gọn như thế chấp nhận cái tên Hoa Sim mà tôi đặt cho cô bé. Tôi cũng thấy thích thú khi đặt biệt danh cho người khác mà họ vui vẻ chấp nhận. Tôi đã quá yên tâm với cái tên Hoa Sim mà bất cẩn không hỏi tên thật của cô bé, điều mà mùa hè nhiều năm sau đó tôi đã hối hận rất nhiều.
Chúng tôi đi xuyên qua khu rừng nhỏ, Hoa Sim đi trước, tôi theo sau. Cô bé bước nhanh thoăn thoắt đôi khi còn chạy khiến tôi phải bước vội, phần để theo kịp phần để canh chừng cô bé khỏi ngã. Trong rừng chỉ có tiếng bước chân của chúng tôi, tiếng thở gấp khi tôi phải chạy, tiếng lá cây kêu xào xạc, tiếng chim hót và tiếng gió vi vu, tuyệt nhiên không có tiếng nói nào của Hoa Sim. Tôi bèn bắt chuyện:
“Em mấy tuổi rồi?”
“Em sắp sáu tuổi, hết mùa hè này em sẽ tròn sáu tuổi, và em sắp vào lớp một.”
Im lặng một lúc, tôi chẳng biết nói gì tiếp theo.
“Anh học lớp mấy rồi?” – Cô bé phá vỡ sự im lặng.
“Anh học lớp mười một, hết mùa hè này anh sẽ vào lớp mười hai.”
Chúng tôi lại im lặng. Một lúc sau cô bé lại là người nói trước:
“Anh sẽ đến dự sinh nhật sáu tuổi của em chứ?”
Tôi hơi buồn cười vì sự ngây ngô của cô bé, tôi lớn hơn Hoa Sim mười một tuổi, chúng tôi không phải là bạn, lí do gì để tôi đến dự sinh nhật của cô bé chứ? Nhưng tôi vẫn đáp lại một cách lịch sự:
“Hừm, để anh xem đã.” – Tôi cho rằng đó là lịch sự.
Hoa Sim không nói gì và chúng tôi im lặng suốt quãng đường còn lại trước khi đến sườn bên kia của ngọn đồi.
“Đến nơi rồi!” – Hoa Sim lao về phía trước khiến tôi giật mình tưởng cô bé sắp ngã lăn xuống sườn đồi, tôi bước vội theo.
Trước mặt tôi là một sườn đồi thoải màu tím ngắt hoa sim, tôi ngỡ ngàng vì rất nhiều hoa sim tím đẹp và say đắm. Khác với sườn Đông của tôi chỉ toàn dương xỉ và những gốc keo già cỗi thì sườn Tây, nơi thuộc về thế giới của Hoa Sim lại tràn đầy sức sống. Cô bé đã tung tăng chạy quanh những khóm sim để hái quả cho vào túi. Tôi nhìn Hoa Sim say sưa tận hưởng thành quả của thiên nhiên một cách hân hoan và nồng nhiệt. Lần đầu tiên trong cả mùa hè tôi thấy mình tràn đầy sức sống, tôi quên đi cánh tay bất động và nhanh nhẹn trèo xuống dưới hái sim, tôi hăng say hái đầy vào túi quần và túi áo ngực của mình, vừa hái tôi vừa chọn lấy một quả sim già, tròn và mẩy bỏ vào miệng và tận hưởng vị thanh và ngọt của trái cây rừng. Khi hái đủ, tôi quay sang Hoa Sim thì thấy cô bé cũng đang say sưa thưởng thức, thấy tôi nhìn cô bé nhe răng cười để lộ hàm răng đen sì vì sim chín, tôi cũng cười theo. Khoảnh khắc đó tôi chợt thấy Hoa Sim thật gần gũi, tôi không hề nghĩ cô bé là người lạ không quen, tôi chỉ cảm thấy thân thuộc một cách rất tự nhiên. Và sau lần cùng nhau hái sim đó chúng tôi dường như đã trở thành bạn bè.
“Chỉ bằng một tay mà anh hái nhanh nhỉ?” – Hoa Sim hỏi tôi khi con bé ngồi so xem ai hái được nhiều hơn.
“Cho em này.” – Tôi san chỗ quả mình hái được cho Hoa Sim, con bé reo lên mừng rỡ:
“Oa nhiều quá! Em sẽ mang về cho bố!”
Tôi nhớ ra trong lần gặp đầu tiên, Hoa Sim nói bố của em chỉ ngồi yên không nói. Tôi không hiểu có chuyện gì nên lân la hỏi:
“Này, Hoa Sim, bố em có khỏe không?”
Im lặng vài giây con bé mới trả lời:
“Em tin là bố vẫn khỏe, chỉ là bố không thể đi lại hay nói năng điều gì. Cả ngày bố chỉ nằm trên giường hoặc xe, bố chỉ ngồi yên không nói.”
Tôi lờ mờ hiểu ra một nguyên nhân nào đó khiến bố của em không thể vận động và nói, nhưng chắc hẳn ông vẫn nhận thức được mọi thứ xung quanh và cô con gái của mình.
“Em có anh chị em ruột không?” – Tôi hỏi tiếp để mong câu trả lời là có vì như thế sự cô đơn của Hoa Sim sẽ nguôi ngoai được phần nào.
“Em không, nhà em chỉ có bố, mẹ và em thôi.”
Tôi hơi hụt hẫng nhưng vẫn cố gắng gợi chút niềm tin, không phải cho Hoa Sim vì con bé đâu hiểu những điều tôi đang hỏi và những suy nghĩ trong đầu tôi đâu, có chăng tôi đang tự gợi niềm tin cho mình:
“Vậy là giống anh, nhà anh cũng chỉ có bố, mẹ và anh.”
Khác với cách người ta giãi bày lòng mình để nhẹ nhàng hơn thì tôi lại thấy nặng trĩu khi nhắc đến gia đình. Tôi là con một nên thế giới của tôi dù đủ đầy nhưng vẫn mãi chỉ có mình tôi. Ba mẹ thương tôi, họ thương tôi nhiều là đằng khác, thương gấp bội phần so với những đứa trẻ có nhiều anh chị em, thế mà tôi chỉ cảm thấy thế giới của mình khi thì ngột ngạt khi thì trống vắng. Như đọc được suy nghĩ của tôi, Hoa Sim hỏi tiếp:
“Anh muốn có em gái không?”
Câu hỏi của Hoa Sim làm tôi bất ngờ, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc có một đứa em gái, nhưng thực sự cuộc đời mười bảy năm làm con một của tôi rất cô đơn. Nhưng nếu có em gái tôi lại không quen. Tôi đã quen với việc vùi đầu vào sách vở, viết lách và vẽ vời, hoặc đơn giản là trốn vào thế giới của riêng tôi mà không bị ai làm phiền, những điều thân quen sẽ khiến người ta cảm thấy an toàn. Và tôi thà trốn trong căn phòng kín an toàn của mình hơn là bước ra thế giới đầy những bất ngờ có thể làm tổn thương tôi – một kẻ bao năm được bao bọc như cậu ấm. Suy nghĩ một lúc, tôi trả lời một cách vô trách nhiệm:
“Anh không biết.”
“Em thì lại muốn có anh chị em, vì chả có ai để chơi cùng cả.” – Hoa Sim xị mặt xuống.
Tôi chưa biết động viên thế nào thì con bé lại nói tiếp:
“Em mang sim về cho ba đây!” – Nói rồi Hoa Sim đứng lên và chạy xuống sườn đồi, nhanh và bất ngờ như cách con bé xuất hiện.
Tôi cũng đứng lên và định hỏi nhà Hoa Sim ở đâu nhưng vì con bé chạy nhanh quá nên tôi không kịp hỏi và cũng không có ý định gọi với theo. Và đó là điều thứ hai mà tôi hối hận vô cùng.
Lần trở về này, suốt hành trình từ khi lên máy bay cho đến lúc ngủ trên chiếc giường của mình tôi cứ mãi mê man. Trong giấc mơ tôi thấy mình đứng trên ngọn đồi keo, tôi đang ở đó đợi một người nhưng người đó mãi không tới. Tôi đứng chờ từ khi bóng của mình in thẳng xuống chân cho đến khi bóng đổ dài xuống đất và biến mất khi màn đêm buông xuống, người tôi muốn gặp vẫn không xuất hiện. Tôi không chắc người tôi muốn gặp trong mơ là mẹ hay là Hoa Sim nhưng trong lúc nửa mê nửa tỉnh tôi khẳng định được hai điều: thứ nhất, mẹ tôi đã chết và bà chẳng bao giờ đi dạo đến ngọn đồi keo nên không có lí do gì tôi chờ bà ở đó. Thứ hai, cô bé tên là Hoa Sim trong giấc mơ đột nhiên mờ nhạt như một ảo ảnh rồi tan biến như chưa từng tồn tại, hóa ra Hoa Sim chỉ là một nhân vật tôi tưởng tượng ra để bù đắp cho những thiếu thốn thời niên thiếu… Nghĩ đến đây tôi cảm thấy an tâm vì nếu Hoa Sim không có thật, nghĩa là tôi chưa bao giờ có gì để mất…
Tiếng chim hót râm ran ngoài cửa sổ, tôi lờ mờ tỉnh giấc và nhận ra trời đã sáng. Tôi nằm yên trên giường một lúc lâu để gặm nhấm lại giấc mơ đêm qua. Khi đã ghi nhớ được nhiều chi tiết, tôi từ từ ngồi dậy, khoác áo và đi xuống nhà. Mỗi bước chân, tôi đều quan sát và cố gắng thu lại mọi hình ảnh xung quanh, những bức tranh trên tường, bình hoa lúa mạch khô và giỏ hoa leo ở góc tường… Những thứ thân quen đó đã đưa tôi về với thực tại. Lần đầu tiên sau cái chết của mẹ, tôi đau đớn nhận ra mình đã mất mát quá nhiều.
Đọc tiếp: Bóng chiều trên ngọn đồi keo – Chương 2 (tiếp theo)
Hà Nội ngày 7/11/2020
Thúy Linh


ồ rốt cuộc thì Hoa Sim có thật hay chỉ là tưởng tượng nhỉ
Bạn đón đọc phần tiếp để biết câu trả lời nhé 😉